không tha cho anh đâu ! Hãy đi khi chưa quá muộn !
-Không ! Anh sẽ không đi đâu cả ! Anh sẽ ở mãi bên em !
Vũ vẫn nắm chặt tay cô bé ! Cậu sẽ không bao giờ buông ra đâu !
-Ở đây anh sẽ bị hành hạ đó ! Hãy đi đi.
-Không ! Hành hạ mấy cũng được ! Ở đâu có em , thì anh ở đó.
Cô bé bật khóc , cô yêu Vũ quá đỗi , biết anh đi , cô sẽ đau buồn lắm ! Nhưng chỉ có đi khỏi nơi đây , anh mới được làm một con người đúng nghĩa ,mới giữ được mạng sống !
-Nhưng anh làm sao bỏ em lại được !
-Ngốc lắm ! Sao lại vì em mà từ bỏ cuộc sống chứ !
-Nhưng.....anh...vẫn...n...ợ..
Vũ ngập ngừng ! cô bé hiểu , anh đang day dứt về khoản nợ. Nếu anh bỏ đi , chắc mồ mả của cha mẹ anh sẽ bị xới tung lên mất.
Cô mỉm cười cay đắng , nhìn anh buông từng lời :
-Cha em sẽ xóa nợ cho anh !
Cậu bất ngờ khi nghe cô bé nói như vậy. Số tiền nợ đâu phải là một khoản bé mà dễ dàng xóa di vậy.
Câu nói tiếp theo của cô bé , như mũi tên cắm sâu vào tim cậu , như lọ muối ớt xát vào vết thương cậu.
Như hàng ngàn con trùng đang gậm nhắm tâm hồn cậu.
- 80 TRIỆU đấy sẽ được xóa bỏ khi em đồng ý lấy chồng.
Quỳnh Anh nói trong tiếng nấc. Thật ra bố cô đã biết chuyện của 2 người , ông ta dọa sẽ giết chết Vũ nếu như cô và cậu còn tiếp tục.
Biết cô ngang bướng , ông đã đặt ra điều kiện : Nếu cô chịu lấy người ông ta chỉ định , ông ta sẽ xóa nợ cho Vũ , và để cậu đi.
Nếu Vũ được tự do , nếu Vũ được sống , cô nguyện hi sinh cả hạnh phúc cả đời của mình và CÔ chấp thuận.
-Đi ! Đi đi ! Nếu không sẽ không kịp đâu. Đi đi anh....hức hức !
-Không ! Nếu có chết , anh cũng sẽ chết ở nơi đây , chết ở nơi nào có hình bóng của em !
-Đừng phí phạm tuổi trẻ , hãy hứa với em , sẽ không quên em nhé ! Em mãi yêu anh Vũ ạ ! Đi đi
Gạt nước mắt ! Vũ đứng dậy. Đôi môi hôn nhẹ cô bé một lần cuối.
-Chắc chắn anh sẽ trở về ! Anh sẽ trả đầy đủ những gì mà anh nợ ! Hãy chờ anh !
-Em biết Vũ của em là một chàng trai tài giỏi mà ! Hứa với em , sẽ trở về nhé?
-Anh hứa , sẽ mãi HỨA.....nhừng gì em cho anh , anh nguyện sẽ sẽ đền đáp bằng cả cuộc đời mình !
Nuốt nước mắt vào trái tim , Vũ gượng cười tiễn bước chân đi. Cậu không phải là một kẻ hèn yếu.
Cậu không sợ chết nhưng cậu sợ Quỳnh Anh sẽ ra sao nếu như mình không còn nữa !
Gắng nhé em !
Gắng đợi anh về nhé !
Chắc chắn anh sẽ làm được? Vì anh đã HỨA với em rồi.
Một lời HỨA !
Mưa rồi !
Mưa nhẹ nhàng rơi lất phất , cô bé hé mở cửa sổ. Đưa cánh tay chới với tóm lấy từng hạt tí tách.
Nước không ở tay Cô , mưa không đọng lại bàn tay. Vũ đi thật rồi ! Vũ đã không quay lại.
Đã 1 năm 6 tháng trôi qua. Chưa khi nào cô thôi nhớ nhung,vẫn hàng đêm cô trở mình ,mở cửa sổ nhìn
về màn đêm không một tý ánh sáng.
Đêm nay ! Lại một đêm nữa cô nhìn ra khung cửa sổ ,khung cửa sổ vẫn vậy ,lạnh toát ,vô hồn.
Cô dặn mình phải quên ! Quên con người đó ! Quên hình bóng đó ! Quên thôi !
Tin tin tin !
Điện thoại báo tin nhắn !
Cô bé mở ra đọc :
Ngủ chưa hả cô bé? Anh nhớ em quá? Mong sao trời mau sáng?Hihi.Ngày mai em sẽ là cô dâu đẹp nhất? Hãy ngủ ngon và mơ đẹp em nhé ! Yêu vợ của anh nhất
Là Nam. Nam là người bố cô bé chọn làm chồng cho Quỳnh Anh , Nam là một người tốt , cô biết điều đó.
Nam yêu cô rất nhiều , cô cũng biết. Nhưng cô không hề có một tình yêu với Nam. Tất cả niềm tin và hi vọng cô đã dành hết cho con người kia. Và cậu ta đã mang những thứ đo của cô đi về một nơi xa xăm nào đó.
Em chuẩn bị ngủ? Em hơi mệt? Có lẽ buổi hôm nay vắt kiệt sức của em rồi? Nhưng ngày mai sẽ ổn thôi Nam ạ ! Em sẽ là cô dâu đẹp nhất mà ! hihi
Đúng vậy ! Thà lấy người yêu mình còn hơn lấy người mình yêu. Nam yêu cô -và cô đã đồng ý lấy Nam.
Ngày mai hôn lễ sẽ được tiến hành ! Chỉ còn đêm nay thôi ,cô còn có thẻ nghĩ về Vũ. Chỉ còn đêm nay thôi , cô còn có thể khóc ! Và cũng chỉ còn đêm nay thôi để co chấm dứt chuỗi ngày nhớ nhung day dưt.
vĩnh biệt anh ! Hạt mưa của em !!
Vĩnh việt tình yêu của em !
Vĩnh biệt một Quỳnh Anh luôn nhớ nhung , mong mỏi.
Cô thiếp đi ngủ !
Cũng tại lúc đó. ở một góc khuất !
Hahaha - Mày nghĩ bỏ đi sẽ yên ổn sao?
Một chàng trai đang quằn quại trước một đám du côn.
Chàng trai đó là Vũ. Cậu cố ngước đôi mắt đang nhoè đi vì máu của mình ,cố hình dung xem ai là người vừa nói.
Khánh -Cậu 2 nhà họ Đặng đứng đó cười mỉa mai mặc cho lũ đàn em đang thi nhau hành hạ cậu.
-Mày có biết tại sao? Cứ làm được một buổi ở đâu là mày bị đuổi không.
Mày có biết tại sao không thuê được bất kì một cái nhà trọ rẻ tiền nào không
HAHAHAHA
Vũ ớ người. Thì ra cậu không bao giờ thoát khỏi bàn tay của nhà họ đặng.
Giờ cậu mới thấm ra.
Cậu đã rất cố gắng ! Nhưng mọi sự cố gắng đều bị bãi bỏ.
Thay vì ăn cơm cậu đã xin xỏ từng cái bánh mỳ cháy của chủ cửa hàng
.
Thay vì nằm ngủ cậu đã ngồi xo ro ở ghế đã công viên.
Nhưng mọi nơi cậu làm đều chỉ được mấy ngày là bị đuổi , mặc cho cậu đã làm rất tốt.
---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite DPCanTho.Wap.Sh. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
DPCanTho.Wap.Sh - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------
Cả cái ghế đá công viên , cậu cũng bị bọn du côn đến chặn đánh.
Phải làm gì đây? Cậu khóc !
Nước mắt hoà với máu chảy vào miệng. Tanh nồng ! Mặn chát !
-Ngày mai em tao sẽ đính hôn ! Tao cấm mày được bén mảng đến đó? Nếu không mày sẽ không còn sống để mà bị đánh thế này đâu ! Con chó ạ !
Cã lũ du côn cất bước đi, để lại nơi đây một cháng trai đau quằn quại cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ting ! Tong! Tinh! Tong !....
Tiếng chuông nhà thờ ngân vang !
Cả nhà thờ rộn vang tiếng cười ,hạnh phúc tràn ngập khắp nơi.
Tiếng Cha Xứ vang vọng !
-Con có đồng ý sẽ yêu thương cô ấy bằng cả cuộc đời mình không?
-Con đồng ý !
Nam miệng cười tươi , hôm nay Nam là chú rể hạnh phúc nhất trên đời. Cậu đã lấy được Quỳnh Anh , người cậu rất yêu mến.
-Con có đồng ý sẽ yêu thương anh ấy bằng cả cuộc đời mình không?
Một phút ngập ngừng !
Một phút miên man !
Bằng cả cuộc đời ư? cô không chắc !
Tất cả những yêu thương cô đã gửi ở một nơi xa xăm nào đó rồi.
Đồng ý hay không đồng ý ! Làm gì có sự lựa chọn ở đây !
Nam khẽ nhíu đôi mày Quỳnh Anh. Nam thấy mắt cô toả một nỗi buồn. Nam cầm chặt tay cô bé. Siết nhẹ !
-Con đồng ý ! Tiếng đồng ý làm cả nhà thờ rộn lên.
Tiếng vỗ tay bôm bốp ! và tiếng hú vang ầm khi cậu nói của cha xứ kết thúc !
-Ta tuyên bố hai con sẽ là vợ chồng !!!!
Cả nhà thờ tràn ngập tiếng cười và chỉ có duy nhất một tiếng khóc.
Tiếng hức hức từ một góc khuất ! Một chàng trai đang bóp nghẹn trái tim mình.
Vậy là hết ! Cậu đã mất cô thật rồi.
Chả còn gì nữa.....
Cũng đành phải thôi !
Tia hi vọng nào dành cho Vũ....
Tình yêu nào danh cho một kẻ hàn kém.....
Hạnh phúc đâu dành cho những kẻ bất tài.......
Và Quỳnh Anh đâu phải dành cho cậu...
Nuốt nước mắt vào trái tim anh gượng cười tiễn bước chân em vội đi
Khóc đã khóc từ rất lâu , nhưng giờ anh không thể khóc trước mặt em
Tiếc nuối mãi thì đã sao , không thể giữ nổi phút giây em kề bên
Thôi anh mong người sẽ yên lành bên người em nay đã yêu hơn tình anh.....
Quay lưng bước đi.....
Ai kia? Câu hỏi hiện hữu trông đầu Quỳnh Anh , cái dáng người đó , cái áo đó , kiểu tóc đó.
Sao quen quá ! Sao giống quá ! Có phải anh không? Có phải Vũ không...
-Vũ.........!
Dáng người đó thững lại.....
Phải rồi !
Phải cái dáng đó rồi !
Vẫn kiểu tóc đó !
Vẫn cái áo đó !
Là anh !
Là Vũ...
Chiếc nhẫn rơi xuống ! Cả nhà thờ im bặt !
Keng keng keng !
Chiếc nhẫn rơi ngay cạnh chân Nam. Anh thẫn thờ , ngạc nhiên không biết làm gì khi vợ mình chạy theo dáng người đàn ông khác !!!
Vũ cố chạy nhanh , mặc kệ tiếng cô với theo.
-Vũ ! Vũ!
Kệ thôi ! Cô bé đã là của người ta rồi , anh có còn gì nữa đâu. Muốn chết quá ! Vũ chỉ muốn được chết ngay lúc này ! Chấm dứt cho nỗi đau khổ thiên thu của anh....
Đèn báo tín hiệu nhấp nháy -Xanh lá cây !
Một chiếc xe tải lao vào người Vũ !
Bốp !
Vũ ngã lăn ra vệ hè ! Máu ! Máu ở đâu nhiều thế này ! Máu đỏ chói tanh nồng !
-Quỳnh Anhhhhhhhhhhhhh!
Vũ hét lên , khi thấy người cô đầy máu !
-Trời ơi ! Cấp cứu..................
Ò e ò e ò e
Nói một lời thôi.Người ơi người có nghe không
Nói một lời thôi.Người có nghe không
Người ơi người nói đi
Em đừng như thế
Trả lời anh đi
Người ơi người có nghe không
Trả lời anh đi
Người ơi người có nghe không
Người ơi người biết chăng
Tim anh nhói đau
Nhói đau thì đã sao
Cũng qua như giấc mơ
Đau chỉ một lần
Mà mất em đến mãi mãi
Hứa một lần nữa
Cố hứa một lần nữa
Hứa cho em nghe lời anh hứa
Giờ thì anh hứa để làm gì
Đã không còn lại gì
Hứa để trọn đời vẫn yêu em
Vẫn yêu em thì sao
Cũng đã quá muộn màng
Đã không còn như ngày xưa ấy
Giờ thì anh hứa để làm gì
Đã không còn lại gì
Hứa để trọn đời vẫn hy vọng
Vẫn tin một ngày mai
Người sẽ quay về với anh
Về bên anh như những ngày xưa
Mình đã ở bên nhau
Giờ mà anh hứa cũng đã quá xa
Em đã bước đi không về đâu anh
Em đừng xa anh
Quay về đi người hỡi
Làm lại từ đầu đi hỡi người
Giờ thì anh hứa để làm gì
Đã không còn lại gì
Hứa để trọn đời vẫn hy vọng
Tin một ngày mai
Người sẽ quay về với anh
Về bên anh như những ngày xưa
Mình đã ở bên nhau
-Tại mày ! Là mày ! Tao đã cấm mày rồi cơ mà ! Thằng chó chết !
Khánh liên tục đấm vào mặt vào mũi Vũ.
Vẫn như mọi khi , anh để im. Đúng là tại anh ! Đáng nhẽ ânh không nên hứa với cô bé là sẽ quay về.
Đáng nhẽ anh nên đứng lại , đáng nhẽ người bị đâm là anh.
Tại sao !
Cô đã không còn yêu anh nữa cơ mà !
Cô đã lấy người khác cơ mà !
Tại sao lại nhảy vào che cho anh !
Tại sao lại hứng chịu nỗi đau đáng nhẽ anh phải hứng.
Tại sao? Tại sao? Tại Sao?
Cánh cửa mở ra , ông bác sĩ đi ra với vẻ mặt buồn bã.
-Cháu tôi ra sao?
-con gái tôi thế nào rồi?
-Em tôi làm sao?
-Vợi tôi cô ây sao rồi?
.................
Đứng trước hàng vạn câu hỏi , ông bác sĩ thật khó để mở mồm.
-Vết thương va đập không quá nặng , nhưng cô bé bị mất máu quá nhiều. Cô bé lúc trước đã bị viêm tủy. Và điều đó làm sức khỏ cô bé càng thêm trầm trọng. Và......
Ông bác sĩ im bặt. Dường như có một điều gì đó khiến ông ta không thể mở mồm được. Néu nói ra chắc sẽ có một biến động lớn.
-Xin bác sĩ hãy cứu lấy con gái tôi , mất bao tiền cũng được. Ông Đặng gào lên thảm thiết quá. chính ông là kẻ gián tiếp đấy cô bé đến tình trạng này còn gì.
-Chúng tôi sẽ cố hết sức thư ông , nhưng....Cô bé bị suy tim quá nặng............
-Trời ơi !...........................
Vũ chết lặng....Cái gì đang xảy ra đây. Có ai nói với tôi đây là một giấc mơ không? Ai đó đánh thức tôi dậy với.
Vũ ngây người nhìn quanh. Chỉ đến khi xung quanh toàn tiếng nấc. Cậu mới định thần.
-Hức hức đừng bỏ chồng.
Nhìn một thanh nhiên,trẻ đẹp như Nam đang quằn quại trong tiếng nấc. vũ biết anh ta yêu Quỳnh Anh lắm.
Anh ta thật xứng đáng ! Vũ chỉ là một kẻ bất tài. Không thể đem lại hạnh phúc,cũng như sự bình yên cho cô bé.
Đâu đó phòng bên cạnh có tiếng nói :
-Ông cần bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi , chỉ cần con tôi sống?
Tiếng ông Đặng nhạt nộ, ông ta luôn vậy. Cho dù người trước mắt là người đang cố gắng hết sức để cứu lấy con gái duy nhất của ông.
-Chúng tôi đã rất cố gắng thưa ông? Tiểu thư có nhóm máu RH- đây là nhóm máu rất hiếm. việc phải thay toàn bộ máu và tủy đã rất khó khăn thưa ông. Huống chi tiểu thư phải cần có một con tim khoẻ mạnh để hoạt động cơ chế co bóp thay cho cho con tim đang chết dần chết mòn.
Vũ điếng người ! Trời ơi tại sao một cô bé như quỳnh Anh lại mang trên người các căn bệnh tử thần như vậy.
-Vậy % sống của con gái tôi là bao nhiêu?
Ông bác sĩ ngập ngừng...
-Hôm nay là 10% còn ngày mai thì chúng tôi chưa biết thưa ông? Nếu ngân hàng máu và tim có được thứ chúng ta cần thì % có thể sẽ khá hơn.
-Các người cứ liệu hồn ! Nếu con gái ta làm sao? Ta sẽ không tha cho cái bệnh viện này đâu?
Ông Đặng tức giận ,ra khỏi phòng &oci